http://www.ddtqk.8forum.net
http://www.ddtqk.8forum.net

http://www.ddtqk.8forum.net

DIỄN ĐÀN DO GIÁO VIÊN TRƯỜNG LẬP VỚI PHƯƠNG CHÂM HOẠT ĐỘNG DÂN CHỦ - KỈ CƯƠNG - TÌNH THƯƠNG - TRÁCH NHIỆM
 
Trang ChínhPortalLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
News & Announcements
  • DIỄN ĐÀN DÂN CHỦ - TQK Q11
KẾT NẠP ĐẢNG VIÊN TRƯỜNG
Bi kịch 2.600 ngày làm nô lệ tình dục (kỳ 1) I_icon_minitimeDecember 5th 2014, 06:21 by Anonymous
- Tôi xin nói thẳng ra như vầy, đáng lý phải chọn ra những thành phần giáo viên ưu tú nhất của trường để kết nạp vào Đảng thì trường mình ngược lại, những người được kết nạp vào Đảng trong thời gian gần đây không phải là các giáo viên ưu tú nhất của trường. Xin hiệu trưởng coi lại bởi tôi đóng góp trong chi bộ mất công ……

Comments: 0
"Chấm ngày giờ công giáo viên" : Chấm bố láo không thể chịu nổi
Bi kịch 2.600 ngày làm nô lệ tình dục (kỳ 1) I_icon_minitimeAugust 31st 2014, 20:45 by Anonymous
- Tôi, đại diện cho tập thể anh chị em giáo viên nhà trường xin gửi đến BAN GIÁM HIỆU TRƯỜNG THPT TRẦN QUANG KHẢI QUẬN 11 thông điệp "Chấm ngày giờ công giáo viên" : Chấm bố láo không thể chịu nổi kéo dài nhiều năm qua, dẫn đến hệ lụy là hầu như toàn bộ giáo viên trường bức xúc với vấn đề này. Đề …

[ Full reading ]
Comments: 1
ÉP GIÁO VIÊN CHỦ NHIỆM THU TIỀN TĂNG TIẾT
Bi kịch 2.600 ngày làm nô lệ tình dục (kỳ 1) I_icon_minitimeNovember 24th 2014, 02:24 by Anonymous
- Học sinh tăng tiết thì các giáo viên chủ nhiệm môn phụ như tôi?? Được hưởng lợi lộc gì từ nguồn thu này???

- Sở GD đã ban hành hướng dẫn số : 4012/HD/GDĐT-KHTC ngày 11-11-2014 quy định rõ : Mức thu dạy thêm, học thêm được thu theo định kỳ hàng tháng, khi thu phải cấp biên lai thu tiền cho từng học sinh thông …

[ Full reading ]
Comments: 0

 

 Bi kịch 2.600 ngày làm nô lệ tình dục (kỳ 1)

Go down 
Tác giảThông điệp
doctruye
Khách viếng thăm




Bi kịch 2.600 ngày làm nô lệ tình dục (kỳ 1) Empty
Bài gửiTiêu đề: Bi kịch 2.600 ngày làm nô lệ tình dục (kỳ 1)   Bi kịch 2.600 ngày làm nô lệ tình dục (kỳ 1) I_icon_minitimeAugust 19th 2012, 15:44

Cô gái trẻ không thể ngờ, chuyến hành trình 650 cây số của mình lại dài hơn 7 năm. Lòng tin trao nhầm chỗ đẩy cô xuống địa ngục trần gian với 2.600 ngày sống kiếp nô lệ tình dục cho một kẻ bệnh hoạn.

Một buổi sớm tháng 5/1977, Colleen Stan, 20 tuổi, một mình rời bang Oregon (Mỹ) tới thăm một người bạn ở miền Nam California. Cô gái trẻ háo hức vượt quãng đường dài gần 650 cây số chỉ để tới dự sinh nhật cô bạn thân. Nhưng nào ngờ, đây là chuyến đi định mệnh đưa cô xuống tận cùng của ê chề, tủi nhục.

Bi kịch 2.600 ngày làm nô lệ tình dục (kỳ 1) Vu-4-29-tuoi
Colleen Stan, nạn nhân vụ bắt cóc làm nô lệ tình dục suốt hơn 7 năm.

Chuyến xe dẫn tới địa ngục
Colleen không có xe, cô cũng không có tiền trong người để đi xe buýt, chỉ có một cách duy nhất là vẫy xe đi nhờ. Vào những năm 1970, việc quá giang xe khá phổ biến. Người ta coi đây như một cách đi lại thuận tiện, tiết kiệm và đặc biệt hữu ích với những người nghèo.

Tuy nhiên, thời điểm này cũng rộ lên hàng loạt vụ cưỡng hiếp, bắt cóc và giết người nhắm vào những cô gái trẻ đẹp đi nhờ xe. Thủ đoạn quen thuộc của kẻ cuồng sát là cho các cô gái quá giang và ra tay giết hại họ. Thủ đoạn tinh vi và tàn ác của chúng khiến giới chức địa phương đau đầu, còn người dân thì không khỏi lo lắng, cảnh giác.

Dẫu vậy, Colleen vẫn phó mặc số phận, mong chờ và tin tưởng vào lòng tốt của những người lạ mặt. Bù lại, cô cố gắng thật thận trọng khi chọn lên xe của một ai đó. Cô quan sát kỹ từ ngoại hình tới ánh mắt của họ để đảm bảo không bị rơi vào tay kẻ xấu.

Và may mắn tưởng chừng mỉm cười với Colleen khi cô vượt được 3/4 quãng đường an toàn. Tới đầu giờ chiều ngày 19/5/1977, Colleen đặt chân tới được thị trấn Red Bluff, như vậy chỉ còn gần 150 cây số nữa là kết thúc chặng đường dài. Cô kiên nhẫn và lạc quan chờ đợi một người lái xe tốt bụng nữa cho cô đi nhờ nốt quãng đường còn lại.

Colleen không khỏi vui mừng khi một chiếc Dodge Colt màu xanh dừng lại cho cô lên. Chủ xe là một gia đình nhỏ gồm 2 vợ chồng và một bé gái xinh xắn. Họ còn khá trẻ, gọn gàng và khá thân thiện. Cảm giác gia đình ấm cúng ấy khiến Colleen yên tâm bước lên xe.

Nỗi lo sợ bị rơi vào tay kẻ xấu đã được xua đi phần nào trên khuôn mặt cô gái. Cô chọn cho mình hàng ghế sau để ngồi và thầm cảm ơn cặp vợ chồng tốt bụng. Nhưng cô đâu biết rằng mối nguy hiểm mà cô lo sợ bấy lâu đang ở cận kề. Quãng đường tới California còn rất gần nhưng chuyến hành trình trước mắt cô mới thật sự dài và khủng khiếp.

Trên suốt đoạn đường đi, cặp vợ chồng tỏ ra thân thiện và vui tính. Họ trò chuyện rôm rả, tạo cho Colleen có cảm giác an toàn và thoải mái. Cô gần như tin tưởng hoàn toàn những người lạ mặt này. Nhưng bất chợt cô để ý thấy người đàn ông lái xe đang nhìn mình chằm chằm qua gương chiếu hậu. Ánh mắt ấy làm cô thấy đôi chút bất an và linh cảm có điều không lành sắp xảy đến.

Lời cảnh báo bất ngờ
Khi xe dừng lại khoảng nửa tiếng đồng hồ tại trạm đổ xăng, Colleen tranh thủ vào nhà vệ sinh để chỉnh lại áo quần. Bất ngờ, có một giọng nói khe khẽ từ phía sau làm cô giật mình. Người ấy khuyên với cô hãy chạy đi, nhảy ra khỏi cửa sổ và đừng bao giờ quay đầu lại. Colleen cố lấy lại bình tĩnh và bắt đầu phân tích. Cô không nhìn thấy người đó, cô chắc mẩm đó chỉ đơn giản là một lời đe dọa hay trêu đùa mà thôi. Vả lại, cô chắc mẩm người đàn ông kia sẽ chẳng dám làm gì cô trước mặt vợ và con hắn. Colleen yên tâm quay lại xe.

Xe lăn bánh được thêm khoảng hơn 1,5 km thì cặp vợ chồng nảy ra ý định tạt ngang tham quan một số hang động bằng đá gần đó. Colleen không ngần ngại gật đầu. Cô cũng muốn tranh thủ chuyến đi để chiêm ngưỡng cảnh vật kỳ vĩ nơi đây.

Xe phóng như bay rồi ngoặt vào một con đường nhỏ và bụi mù tới mức chẳng nhìn thấy gì xung quanh. Colleen đang mường tượng sẽ kể lại cho cô bạn ở California về chuyến hành trình đầy kỳ thú của mình thì xe bất ngờ khựng lại giữa một nơi hoang vắng không bóng người. Cô vợ dường như nhận ra điều gì đó, vội vàng bế đứa con chạy ra khỏi xe. Colleen còn đang ngơ ngác thì bất chợt nhận ra một mũi dao sắc lạnh đang kề ngay cạnh cổ.

Không ai khác, kẻ kề dao đe dọa Colleen chính là người đàn ông tốt bụng cho cô đi nhờ xe. Cô như chết lặng trong nỗi sợ hãi. Hắn yêu cầu cô đưa tay ra sau gáy và làm theo bất cứ gì hắn nói. Cô gái rơm rớm nước mắt chỉ biết răm rắp làm theo.

Cô lơ mơ nhận ra mình đang bị trói tay, bịt mắt rồi bịt kín cả miệng. Chưa đủ, người đàn ông còn chụp lên đầu cô một chiếc hộp kỳ quái bằng gỗ. Chiếc hộp kín mít và nặng trịch, khiến Colleen như chết nghẹt. Cô không nhìn hay nghe thấy gì, chỉ còn một màu tối thui và bí bách. Rồi Colleen tiếp tục bị trùm lên người một thứ gì đó giống như một chiếc túi ngủ. Cô co quắp trong đó và biệt lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Xe tiếp tục chuyển bánh. Colleen không biết bánh xe sẽ lăn tới đâu, cũng chẳng biết số phận mình sẽ như thế nào, cô chỉ biết nhắm mắt và đón chờ những điều xấu nhất có thể xảy ra. Cô bấn loạn và tuyệt vọng với suy nghĩ sẽ chết dưới lưỡi dao sắc lạnh của kẻ sát nhân mà không bao giờ còn được nhìn thấy gia đình, bạn bè nữa. Nhưng Colleen không hề biết rằng người đàn ông “tốt bụng” cho cô đi nhờ xe chưa bao giờ có ý định giết cô. Hắn đã lên sẵn một âm mưu khác, kinh khủng và dã man hơn cả cái chết...
Về Đầu Trang Go down
doctruye
Khách viếng thăm




Bi kịch 2.600 ngày làm nô lệ tình dục (kỳ 1) Empty
Bài gửiTiêu đề: kỳ 2   Bi kịch 2.600 ngày làm nô lệ tình dục (kỳ 1) I_icon_minitimeAugust 21st 2012, 15:13

Kẻ bắt cóc treo Colleen lơ lửng dưới căn hầm bí mật, tham lam lột từng thớ vải trên người cô gái tội nghiệp. Đòn roi phủ đầu liên tiếp giáng xuống tấm thân run rẩy và sau đó là màn "mây mưa" của vợ chồng kẻ bắt cóc ngay dưới chân Colleen.

Xe chầm chậm rồi dừng hẳn. Colleen được nới lỏng các dây trói và đưa tới một ngôi nhà gần đó. Colleen không thể nhìn và cũng không nghe thấy gì. Cô chỉ có thể cảm nhận. Một lúc sau, chiếc hộp quái đản trên đầu Colleen cũng được gỡ xuống. Cô như trút được gánh nặng dù mắt và miệng vẫn bị bịt kín.

Sau cánh cửa đóng kín
Trong mắt những người dân thị trấn Red Bluff, California, vợ chồng Cameron và Janice Hooker không có gì khác thường. Họ chuyển đến thị trấn được hơn 1 năm và thuê lại căn nhà nhỏ trên đường Oak 1140 của cặp vợ chồng già sống ngay bên cạnh.

Không ai biết rõ lai lịch nhà Hooker, ngoại trừ việc họ sống khá khép kín và hiếm khi qua lại với hàng xóm. Anh chồng Cameron làm việc trong một xưởng chế biến gỗ địa phương. Tuy chăm chỉ và có tay nghề cao nhưng Cameron bị đồng nghiệp đánh giá là khá lầm lì và hạn chế giao tiếp với mọi người.

Bốn năm trước, Cameron gặp và yêu Janice khi cô mới 15 tuổi. Năm 1975, sau 2 năm yêu nhau họ quyết định tiến tới hôn nhân. Nhưng khi hoàn toàn sở hữu được Janice, Cameron lộ nguyên hình là 1 kẻ cuồng dâm điên loạn. Hắn bắt cô vợ trẻ phải quan hệ theo đủ các kiểu quái gở mà hắn bày ra. Thậm chí, hắn bắt vợ cởi hết quần áo, buộc cô vào thân cây, trói chặt chân tay và điên cuồng cưỡng bức. Càng ngày hắn càng lắm chiêu trò khác người, Janice bị biến thành con rối trong những vở kịch khiêu dâm tưởng tượng của hắn. Quan hệ vợ chồng của 2 người gần như bị gói gọn trong 2 chữ “tình dục”.

Vì muốn giữ chồng nên Janice vẫn hết lòng chiều chuộng và phục tùng hắn. Thế nhưng, hắn nhanh chóng chán cô vợ trẻ Janice và muốn sở hữu người con gái khác để "đổi món". Tội lỗi bắt nguồn từ đây. Hắn lên kế hoạch bắt cóc các cô gái trẻ đẹp, nhốt dưới hầm để làm nô lệ tình dục, thỏa mãn những ham muốn bệnh hoạn của bản thân. Janice biết không thể làm trái ý chồng nên chấp nhận đồng lõa với điều kiện hắn để cho cô sinh con.

Trong thời gian vợ mang bầu và sinh con, Cameron miệt mài ngày đêm thiết kế ra những chiếc hộp kỳ quái để bắt và nhốt “con mồi”. Rồi hắn lục đục sửa sang căn hầm cũ thành một nơi bí mật và an toàn tuyệt đối.

Một ngày cuối tháng 5, thời cơ đã đến. Cameron lôi vợ con ra làm "bình phong" để thực hiện kế hoạch điên rồ của mình. Cô gái trẻ Colleen chỉ vì nhẹ dạ cả tin nên bất hạnh trở thành "con mồi ngon" của kẻ cuồng dâm bệnh hoạn.

Màn hành hạ "phủ đầu"
Người đàn ông dẫn Colleen bước xuống cầu thang gỗ ọp ẹp để tới một căn hầm tối và ẩm thấp. Chỉ còn lại mình Colleen và người đàn ông ấy. Cô hoang mang và sợ hãi, chỉ biết răm rắp nghe theo lời hắn. Hắn bắt cô đưa cánh tay lên cao qua đầu và dùng một sợi dây da buộc chặt cổ tay cô vào thành ống nước. Mắt Colleen vẫn bị bịt kín, cô không biết kẻ điên rồ kia đang định giở trò gì với cô tiếp theo.

Bất ngờ, cô cảm nhận một đôi bàn tay đàn ông chạm vào cô, run rẩy lột từng mảnh vải trên người cô. Rồi như con thú hoang khát máu lâu ngày, hắn điên rồ mò mẫm khắp cơ thể cô. Một cảm giác ghê tởm đến run người. Colleen chỉ biết cắn răng chịu đựng. Đây mới chỉ là bắt đầu, còn rất nhiều điều kinh khủng hơn gấp bội đang chờ đón cô phía trước.

Như chưa thỏa, hắn tìm cách treo Colleen lơ lửng trên không trung. Cô gái hoảng sợ và quẫy đạp. Đáp lại, hắn cười ha hả đầy khiêu khích: “Mày cứ tha hồ mà gào thét đi”. Căn hầm đã được thiết kế cách âm, Colleen có kêu gào đến chết cũng chẳng có ai nghe thấy mà đến cứu. Cô gái trẻ thảm thiết cầu xin nhưng làm gì có ân huệ nào được ban phát từ kẻ cuồng loạn như hắn. Thay vào đó, hắn “dạy dỗ” Colleen bằng trận đòn phủ đầu “thừa sống thiếu chết”. Chiếc roi to đập vun vút vào ngực, vào bụng, vào lưng cô. Lần đầu tiên trong đời, Colleen phải oằn mình hứng chịu trận đòn roi kinh khủng đến vậy. Colleen càng kêu thét, kẻ bệnh hoạn càng hưng phấn và đánh đập dữ tợn hơn. Tiếng roi quất đen đét. Tiếng khóc của Colleen và tiếng cười hả hê của gã đàn ông máu lạnh vang khắp căn hầm.

Mãi đến khi Colleen lả đi vì kiệt sức, hắn mới hạ thấp dây trói rồi bỏ đi. Chỉ còn lại một mình Colleen giữa căn hầm u ám. Đau đớn và tuyệt vọng, cô than thân trách phận vì bị đẩy vào tình cảnh này. Hé nhìn qua tấm khăn bịt mắt, cô thấy hình một cô gái khỏa thân bị trói và treo lơ lửng trong cuốn tạp chí khiêu dân dưới sàn nhà. Nước mắt Colleen trào ra như suối. Cô khóc vì hình ảnh của cô bây giờ giống hệt cô gái trong tấm hình.

Cửa hầm được mở ra. Hắn ta lại quay lại nhưng không phải một mình mà cùng cô vợ trên xe buổi chiều. Quá phấn khích vì bắt được nô lệ trẻ đẹp, 2 kẻ cuồng loạn vội vã trút xiêm y và làm tình ngay dưới chân Colleen. Với Colleen đây mới thực sự là cơn ác mộng. Cô không thể tin điều đang xảy ra với mình. Hai kẻ đang mải miết "hành lạc" kia rồi sẽ đày đọa cô đến chết mới thôi.

Xong xuôi, gã hỉ hả hạ Colleen xuống đất. Toàn thân cô đau nhức, cổ tay bật máu vì bị treo quá lâu. Những tưởng thế là quá đủ cho lần hành hạ đầu tiên nhưng cô đã nhầm. Hắn nhét cô vào 1 hộp gỗ lớn giống như quan tài, chụp lên đầu cô chiếc hộp gỗ quái đản buổi chiều và đóng nắp hộp lại. Chiếc hộp quá nhỏ và bí bách nên Colleen gần như chết nghẹt, không thể cựa quậy và thở rất khó khăn. Cô cố hết sức kêu gào mong được giải thoát.

Một lúc sau, cánh cửa mở ra. Hắn ngó đầu nhìn cô đầy tâm đắc. Cô thở phào nhẹ nhõm tưởng sẽ được giải thoát khỏi cỗ quan tài sống kia, ai dè, hắn ấn chặt cô xuống, chèn thêm một vật nặng lên ngực cô rồi đóng sầm cánh hộp lại. Sau đó, hắn bỏ đi, để mặc cô như thế suốt đêm dài. Colleen phì phò thở từng hơi khó nhọc, cảm nhận cái chết đang đến rất gần.

Hơn bao giờ hết, Colleen mong đây chỉ là một cơn ác mộng để sáng mai tỉnh dậy, mộng sẽ tan, cô sẽ được trở về. Nhưng tất cả mới là bắt đầu, còn hàng vạn những điều tồi tệ ập xuống cuộc đời cô gái trẻ.
Về Đầu Trang Go down
doctruye
Khách viếng thăm




Bi kịch 2.600 ngày làm nô lệ tình dục (kỳ 1) Empty
Bài gửiTiêu đề: kỳ 3   Bi kịch 2.600 ngày làm nô lệ tình dục (kỳ 1) I_icon_minitimeAugust 21st 2012, 15:14

Sau hơn 8 tháng sống kiếp nô lệ và bị tra tấn không thương tiếc, Colleen dần quen với cuộc sống "trong quan tài". Cô đóng băng mọi xúc cảm để chờ cơ hội trốn thoát nhưng "hợp đồng nô lệ" do Cameron dựng lên dễ dàng ngăn bước cô gái trẻ.

Thế giới trong quan tài
Sáng hôm sau, Cameron quay lại căn hầm. Hắn mở khóa và đưa cô ra khỏi chiếc thùng gỗ chật chội. Colleen hoàn toàn kiệt sức sau một đêm dài thức trắng. Toàn thân cô vẫn còn sưng tấy và đau ê ẩm. Cô nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt sợ sệt và đề phòng. Cô thật sự không biết hắn muốn gì và đang định giở trò gì tiếp theo. Colleen thấy vô cùng ngạc nhiên khi hắn bỏ đi mà không đánh đập hay hành hạ gì cô.

Cả ngày hôm đó, Colleen bị bỏ đói, một mình ngồi trong căn hầm tối với chuột và gián. Mãi đến tối muộn, Cameron mới quay lại mang cho cô một chút nước và khoai tây. Miệng nghẹn đắng, Colleen cố ăn qua loa cho xong. Nhìn đống thức ăn bỏ thừa, hắn điên tiết đánh chửi cô. Một trận đòn roi thừa sống thiếu chết cho thái độ không biết tôn trọng và trái lời của Colleen. Hắn treo cô lên cao, dùng roi da quất liên tiếp cho tới khi cô ngất đi. Hắn muốn cô hiểu một điều rằng, cô là nô lệ, chỉ có thể phục tùng chứ không thể muốn gì làm nấy. Dù không còn sức mà nuốt, cô vẫn bị tống chỗ thức ăn thừa vào miệng. Cô phải ăn cho hết, bằng không hắn sẽ hành hạ cô suốt đêm. Xong xuôi, hắn tống Colleen vào cỗ quan tài sống rồi bỏ đi.

Chỉ còn lại một mình, Colleen nằm cứng người trong chiếc hòm chật ních, đầu vẫn đội chiếc hộp gỗ kỳ quái. Cô đau đớn nhận ra cỗ quan tài này là dành riêng cho cô, và cô sẽ còn phải gắn bó với nó dài dài. Cô bật khóc và nhận ra rằng, mình chỉ còn cách chấp nhận để duy trì mạng sống và chờ ngày tẩu thoát.

Ngày qua ngày, Colleen phải học cách làm quen với cuộc sống mới. Mỗi ngày cô được ăn một bữa cơm cặn kèm trận đòn roi oan nghiệt. Cả ngày lẫn đêm, cô bị nhốt trong chiếc hòm gỗ chật chội không một kẽ hở. Chỉ khi nào Cameron xuất hiện, hắn mới mở cửa hòm cho cô ra ngoài nhưng cũng trong tư thế treo lủng lẳng trên cao.

Ngày nào, gã đàn ông bệnh hoạn cũng xuống căn hầm để “tặng” cô thêm một vài chiêu trò tra tấn mà hắn mới nghĩ ra. Lúc thì hắn túm tóc, dìm đầu Colleen xuống nước cho tới khi cô ngất đi. Lúc thì hắn nhét đèn tỏa nhiệt vào trong hòm gỗ làm cô bị bỏng rát. Có khi hắn lại sử dụng điện chích vào người hay siết cổ tới khi cô ngất đi.

Chưa dừng lại ở đó, hắn còn sử dụng cô như một món đồ chơi để thỏa mãn nhục dục. Hắn treo cô lơ lửng trên cao, trần truồng và bầm rập để chụp hình rồi gom thành một bộ sưu tập. Dã man hơn, hắn còn sử dụng những thiết bị kích dục để hành hạ và lạm dụng Colleen như một con búp bê sống. Tuy nhiên, hắn chưa một lần thực sự quan hệ với cô. Dường như, hắn muốn hành hạ cô gái trẻ tới chết. Có những lúc cô gào thét hỏi hắn: “Bao giờ anh mới để cho tôi được chết”. Hắn chỉ đáp lại: “Sớm thôi”.

Hơn một tháng trời trôi qua, Colleen chưa một lần được tắm rửa. Cô gầy đi mất gần chục kg và bị mất kinh. Cô dần quen với cuộc sống bị giam cầm và ngược đãi như súc vật. Cô học cách thích nghi với “thế giới trong quan tài”, thậm chí còn đoán biết được thời gian trong ngày dựa vào nhiệt độ trong hòm.

Những điều khủng khiếp trở nên quá đỗi quen thuộc với cô gái đáng thương. Xung quanh cô là một màu tối đen và u ám, không có bất cứ âm thanh nào của cuộc sống ngoài kia có thể vọng tới. Quãng đời sắp tới của cô cũng là một màu đen kịt như vậy, không một tia hy vọng giải thoát.

"Hợp đồng nô lệ"
Sau 8 tháng bị giam hãm, phải nếm đủ mọi nhục hình và đối mặt với sinh tử, Colleen trở nên bình tĩnh và khôn ngoan hơn. Cô đóng băng mọi cảm xúc, không để nước mắt trào ra mỗi khi đối diện với Cameron. Cô tự giải thoát tư tưởng bằng cách thích nghi.

Rồi một ngày, hắn quyết định nới lỏng sự giam hãm và cho cô tham gia lao động. Hắn đóng một căn phòng nhỏ tí xíu ngay dưới chân cầu thang. Ban ngày, hắn đưa Colleen tới đó, cởi dây trói và khăn bịt mắt để cô ngồi tách vỏ hạt đậu. Với Colleen, căn phòng tí hon này là cả một vương quốc tự do, nơi cô không bị xiềng xích, không tra tấn và hơn cả là được lao động. Cô thấy mình trở về gần hơn với cuộc sống của một con người. Đây là khoảng thời gian tự do hiếm hoi của Colleen trong ngày.

Một ngày, Cameron mang tới cho Colleen một tờ giấy mà hắn gọi là “hợp đồng nô lệ” và bắt cô ký vào đó. Cô nghiễm nhiên phải tuân thủ theo những điều kiện vô lý trong bản hợp đồng quái gở của hắn. Từ giờ, Cameron sẽ là ông chủ, còn cô là nô lệ của hắn, phải phục tùng theo bất cứ điều gì hắn yêu cầu.

Hắn thêu dệt lên một câu chuyện khá vô lý mà Colleen buộc phải tin. Hắn nói phải chi 1.500 USD để đăng ký sở hữu cô với một "công ty nô lệ". Nó sẽ chịu trách nhiệm giám sát cô 24/24. Công ty thậm chí còn có địa chỉ của gia đình Colleen, nếu như cô vi phạm bất cứ điều khoản nào trong hợp đồng, họ sẽ bị giết. Hắn còn hù dọa Colleen rằng tốt nhất cô không nên tìm cách bỏ trốn vì không sớm thì muộn cũng bị người của công ty bắt lại. Khi ấy cô sẽ bị trừng phạt bằng những hành động tra tấn dã man như đóng đinh xuyên qua lòng bàn tay để treo cô lên trần nhà nhiều ngày.

Cameron đánh trúng nỗi sợ hãi của Colleen. Gần một năm trời ở địa ngục trần gian, cô hiểu ở đây không gì là không thể. Cô mụ mị và tin vào lời hắn nói. Và cô cũng biết rằng quãng thời gian cô bị giam hãm ở đây còn dài, các điều khoản trong bản hợp đồng có thể thay đổi phụ thuộc hoàn toàn vào tâm trạng và cảm hứng của gã. Và hơn hết, cô buộc phải chấp nhận bán đi cả thể xác và tâm hồn để giữ mạng và có những giây phút ngắn ngủi sống kiếp con người.
Về Đầu Trang Go down
doctruye
Khách viếng thăm




Bi kịch 2.600 ngày làm nô lệ tình dục (kỳ 1) Empty
Bài gửiTiêu đề: kỳ 4   Bi kịch 2.600 ngày làm nô lệ tình dục (kỳ 1) I_icon_minitimeAugust 21st 2012, 15:16

Thấy chồng đối xử ngày càng tốt với Colleen, thậm chí âu yếu, mơn trớn và quan hệ với cô ngay trước mắt mình, Janice "nổi máu tam bành", bắt đầu tìm đủ mọi cách để tống khứ Colleen khỏi ngôi nhà.

Sau khi đặt bút ký vào bản hợp đồng nghiệt ngã, Colleen chính thức tự trói mình trong kiếp nô lệ đọa đày. Cô được phát cho một chiếc áo kẻ sọc và một thẻ mã số cá nhân đeo vào cổ. Cameron nói đó là đồng phục bắt buộc cho nô lệ do công ty cung cấp. Không ngày nào hắn quên nhồi nhét vào đầu Colleen những câu chuyện rùng rợn và hoang tưởng về cuộc sống nô lệ. Hắn thêu dệt đủ những hình phạt trong trí tưởng tượng dành cho những kẻ chống đối như cắt lưỡi, chặt tay... để dọa dẫm Colleen.


Không biết những câu chuyện bịa đặt đó làm Colleen sợ thật hay đang cố nín nhịn chờ thời cơ, chỉ biết cô tỏ ra ngoan ngoãn và phục tùng Cameron. Bù lại, hắn nới lỏng giam hãm và cho cô được tự do đi lại làm một số việc nhà như nấu cơm, rửa bát và dọn dẹp nhà cửa. Tuy nhiên, bất kể Colleen đang làm gì, chỉ cần hắn hô “Nghiêm!”, như một phản xạ tự nhiên, cô nhanh chóng tụt hết quần áo, tay giơ lên cao, đứng nhón trên đầu ngón chân. Như bức tượng sống, cô đứng bất động, lạnh lùng và vô cảm mặc cho gã đàn ông bệnh hoạn giở đủ trò để thòa mãn thú tính.

Rồi bất ngờ vào một đêm, Cameron đưa Colleen vào phòng ngủ của vợ chồng hắn. Cô vợ Janice đã chờ sẵn ở đó, họ làm tình ngay trước sự chứng kiến của Colleen. Janice dường như cố gắng hưởng ứng theo cuộc chơi bệnh hoạn của chồng, nhưng chỉ được một lúc cô dừng lại và bỏ sang phòng khác. Như con thú đói đang ăn dở bị mất đi miếng mồi, hắn lao vào cưỡng hiếp Colleen ngay trên chiếc giường cưới của hai vợ chồng. Đây là lần đầu tiên hắn thực sự quan hệ tình dục với cô sau từng ấy thời gian giam hãm.

Kể từ đêm hôm ấy, Colleen chính thức trở thành nô lệ tình dục cho Cameron, có nghĩa vụ thỏa mãn nhục dục bất cứ khi nào hắn muốn. Colleen dần chiếm được lòng tin yêu của Cameron. Cô được đối xử tốt hơn, những trận đòn roi, tra tấn thưa dần. Thay vì phải ở trong cỗ quan tài dưới hầm, Colleen được ở trong căn phòng nhỏ dưới gầm cầu thang nhiều hơn. Hắn thậm chí còn ngủ qua đêm với cô ngay dưới căn phòng nóng bức chật chội đó, hoặc đuổi vợ đi nơi khác để đưa cô lên giường cưới của họ.

Nhưng chẳng bao lâu sau thì gia đình nhà Hookers quyết định chuyển tới nơi ở mới. Ngôi nhà mới của họ giờ là toa xe lưu động ở một khu đất kín đáo. Để tránh sự dòm ngó, nghi ngờ từ những người xung quanh, Cameron tống Colleen quay lại hòm gỗ. Hắn thiết kế riêng cho cô một "cỗ quan tài" mới ngay dưới gầm giường của vợ chống hắn. Tử tế hơn trước, hắn lắp quạt thông gió và vất cho cô một chiếc bô để giải quyết nhu cầu cá nhân ngay trong hòm.

Giống như tù nhân bị giám sát nghiêm ngặt, mỗi ngày, Colleen chỉ được phép ra ngoài đúng 1 giờ đồng hồ giải quyết tất cả các vấn đề các nhân như ăn uống, tắm giặt và rửa bô. Hoặc chỉ khi nào Cameron được nghỉ làm, hắn cho Colleen ra ngoài sân làm một số việc nhà. Tuy nhiên, hắn không dám rời cô nửa bước và liên mồm cảnh báo công ty nô lệ đang theo dõi nghiêm ngặt và hậu quả sẽ không lường nếu cô định bỏ trốn.

Thế giới của Colleen lại một lần nữa gói gọn trong cỗ quan tài chật cứng. Bất tiện nhất là nó được đặt ngay dưới gầm giường của Cameron, bất kể hắn và vợ làm gì cô cũng biết, ngược lại, mọi hành động của cô không thể qua nổi mắt của hắn. Cô vợ Janice dường như không thoải mái với điều này lắm nhưng không dám trái ý chồng.

Có thời gian, Janice bị mất việc, kinh tế khó khăn, Cameron đánh liều đưa Coleen tới các thị trấn lân cận để đi ăn xin. Cảm giác nhục nhã, ê chề nhưng Colleen vẫn đành muối mặt lê la khắp nơi để cầu xin thiên hạ rủ lòng thương hại. Có một điều lạ là trong suốt thời gian ấy, Colleen chưa một lần tận dụng cơ hội để cầu cứu hoặc bỏ trốn. Cô về nhà đúng giờ và ngoan ngoãn đưa hết số tiền kiếm được cho vợ chồng Cameron.

Như một phần thưởng cho sự ngoan ngoãn của Colleen, lần đầu tiên hơn 3 năm, Cameron cho phép cô ra ngoài đi chơi cùng Janice. Hắn thậm chí còn đồng ý cho họ gặp gỡ và uống rượu cùng một nhóm người khác. Đêm ấy, Cameron cho phép cô vợ Janice “qua đêm” với một người đàn ông lạ trong khi hắn thỏa mãn dục vọng bên Colleen. Cameron còn mua cho nô lệ của mình một cuốn kinh thánh để cô đọc những lúc rảnh rỗi. Cô vùi đầu vào cuốn sách, trong suột 7 năm trời, đây là niềm vui duy nhất của cô gái bất hạnh.

Không lâu sau, Janice tìm được việc làm mới tại trung tâm thành phố. Colleen không phải đi ăn xin nữa mà chỉ ở nhà trông đứa nhỏ. Janice mang thêm việc về nhà cho Colleen làm thêm vừa để tận dụng sức lao động của nô lệ, vừa để kiếm thêm thu nhập. Đêm đến, Colleen bị xích trong nhà vệ sinh và ngủ ngay dưới sàn lạnh và ẩm ướt. Dù khá bất tiện nhưng còn khá khẩm hơn nhiều so với việc ngủ trong chiếc hòm dưới gầm giường.

Một vài người dân gần đó có nhìn thấy Colleen, thậm chí còn hỏi chuyện cô bé. Họ chỉ nghĩ Colleen là người trông trẻ cho gia đình Hookers, không ai biết cuộc sống nô lệ tủi nhục của cô. Và Colleen cũng chưa bao giờ cầu cứu hay tố cáo vợ chồng Cameron. Tuy nhiên, cô vợ Janice bắt đầu thấy khó chịu với sự hiện diện của Colleen trong gia đình. Nói đúng hơn là cô ghen với việc chồng mình quan tâm quá mức tới cô gái khác, thậm chí ve vuốt, làm tình với cô ta ngay trước mặt mình. Janice không ít lần gây gổ với cô gái trẻ và tìm đủ mọi cách cho Colleen biến khỏi căn nhà của mình...
Về Đầu Trang Go down
doctruye
Khách viếng thăm




Bi kịch 2.600 ngày làm nô lệ tình dục (kỳ 1) Empty
Bài gửiTiêu đề: kỳ 5(Hết)   Bi kịch 2.600 ngày làm nô lệ tình dục (kỳ 1) I_icon_minitimeAugust 21st 2012, 15:17

Khi Cameron bất ngờ phát hiện và dập tắt kịp thời âm mưu "tống khứ" Colleen của vợ, trận mưa đòn khốc liệt giáng xuống thân hình mảnh khảnh của cả 2 cô gái trẻ.

Quay lại hòm gỗ
Biết được ý định của Janice, Cameron như nổi khùng. Hắn điên cuồng mắng chửi, đánh đập vợ. Janice bị bắt nghỉ làm ở nhà trông con để Colleen quay lại chiếc hòm gỗ quen thuộc. Sợ hãi cuộc sống tù túng trong cỗ quan tài khủng khiếp, Colleen ra sức cầu xin, van nài Cameron. Nhưng giọt nước mắt của cô nào có lay động được trái tim sắt đá của kẻ dã thú ấy. Để cho cô biết vị trí của mình, Cameron chĩa thẳng mũi súng vào họng cô. Dù không viên đạn nào được bắn ra nhưng hành động đó đủ để Colleen hiểu gã đàn ông ấy có thể giết cô bất cứ lúc nào.

Theo màn kịch mà Cameron dựng sẵn, Colleen đi chào từ biệt hàng xóm để về quê. Mọi người mừng cho cô gái trẻ sắp được đoàn tụ với gia đình ở California mà đâu ai biết sự thật cô sắp phải quay lại thế giới trong chiếc hòm gỗ ngột ngạt dưới gầm giường.

Cameron vẫn thường nói với Colleen rằng, hắn phải trả cho công ty nô lệ 30.000 USD để bảo vệ an toàn cho cô. Đây là một sự hy sinh tài chính rất lớn vì thế, cô nên biết điều và khôn ngoan hơn trong cách ứng xử. Hắn cũng không quên nhắc nhở Colleen về việc công ty đang gắt gao theo dõi cô. Camera được lắp khắp nơi, đường dây điện thoại bị gài thiết bị nghe lén để đảm bảo cô không liên lạc với gia đình cầu cứu.

Lần đoàn tụ chóng vánh
Đã hơn ba năm kể từ ngày Colleen bị bắt về làm nô lệ. Cô chưa một lần tìm cách bỏ trốn, rất nghe lời và hiếm khi đòi hỏi điều gì ở kẻ bắt cóc. Thế nhưng, cô thực sự nhớ nhà, nhớ gia đình, bạn bè. Cuộc sống trong chiếc hòm chật chội càng làm cô da diết nhớ cuộc sống tươi vui ngoài kia. Nhiều lần Colleen dè dặt nói với Cameron điều đó.

Thông thường, hắn dùng đòn roi để đập tan những suy nghĩ đó của cô. Hắn muốn cô quên hẳn quá khứ và chấp nhận cuộc sống hiện tại. Nhưng dần dà, Cameron cũng mềm lòng. Hắn đồng ý cho Colleen viết vài dòng thư cho các chị gái để họ biết cô vẫn còn sống. Hắn đọc đi đọc lại nội dung bức thư trước khi gửi đi. Có lần, hắn còn cho phép cô gọi về nhà từ một trạm điện thoại công cộng. Thậm chí trong một lần cao hứng hắn hứa sắp xếp cho Colleen một chuyến về thăm nhà.

Cameron thừa biết việc làm này là vô cùng mạo hiểm nhưng hắn muốn sau ân huệ này Colleen sẽ trung thành tuyệt đối. Một mặt hắn mượn danh công ty nô lệ dọa dẫm Colleen, mặt khác vắt óc lên kế hoạch đóng kịch hoàn hảo.

Đầu tiên, hắn chơi chiêu bài tâm lý với Colleen. Hắn nói phải rất mất công thuyết phục công ty nô lệ mới đặc cách cho cô về thăm gia đình. Nhưng trước khi đi, Colleen sẽ phải ở yên trong hòm gỗ 1 tuần không được ra ngoài. Sau đó, cô sẽ phải vượt qua một bài sát hạch thử thách của công ty. Và cuối cùng, cô sẽ được dẫn đi tham quan bảo tàng xác chết của các nô lệ tìm cách chạy trốn. Hắn dựng lên toàn bộ những khó khăn đó để Colleen sợ hãi không tìm cách tẩu thoát mà thôi. Đến lúc cuối, hắn nói mình đã đứng ra bảo lãnh cho Colleen nên công ty đồng ý bỏ qua toàn bộ các thử thách đó. Tuy nhiên, Colleen phải tuyệt đối nghe lời và diễn thật đạt vở kịch mà hắn dựng lên.

Ngày 20/3/1981, sau gần 4 năm bị bắt cóc, Colleen vỡ òa trong hạnh phúc khi lần đầu tiên được gặp lại gia đình. Cameron trong vai một lập trình viên máy tính tên Mike, nhanh nhẹn tự giới thiệu là “bạn trai” mới của Colleen. Cha cô không khỏi bất ngờ trước sự xuất hiện của người đàn ông lạ nhưng ông ngay lập tức nhận ra sự hốc hác, tiều tụy bất ngờ của con gái. Nhưng sợ làm mất lòng con và người bạn trai nên cả nhà thận trọng chưa dám hỏi han Colleen nhiều.

Thấy Colleen tỏ ra bối rối khi nói về quãng thời gian vừa qua, mọi người thấy thắc mắc nhưng không dám gặng hỏi vì sợ cô lại bỏ đi biệt tích một lần nữa. Đến tận lúc cô đi, mọi người trong nhà vẫn không biết cô đã ở đâu, làm gì, sống ra sao. Chỉ biết cô nói đã gặp và rất hạnh phúc với người đàn ông đi bên cạnh. Cô còn nói có ý định sẽ kết hôn với người đó. Thấy cô còn sống trở về và hạnh phúc như vậy ai cũng an lòng.

Theo kế hoạch ban đầu, Cameron sẽ cho Colleen trọn 2 ngày cuối tuần ở bên gia đình. Nhưng sau chưa đầy 24 giờ hắn quyết định rút ngắn chuyến hành trình để đảm bảo không có sơ suất gì bất ngờ xảy ra. Sáng hôm sau, hắn bắt Colleen tạm biệt gia đình trở về Red Bluff. Bức ảnh Colleen chụp kỷ niệm với “chồng sắp cưới” tình cảm và hạnh phúc ngập tràn. Nhìn vào đó, không ai hiểu được rằng đằng sau nụ cười là lời kêu cứu thảm thương của cô gái trẻ.

Trở thành người thừa trong chính gia đình của mình, Janice tìm niềm vui và ý nghĩa cuộc sống bên Chúa. Thời gian tới nhà thờ giúp người vợ trẻ thức tỉnh và ghê tởm những hành động đốn mạt của gã chống bệnh hoạn.

Nhưng Cameron không mấy quan tâm tới tình hình sức khỏe của Colleen. Hắn đang bận bịu với một kế hoạch kinh khủng khác. Lòng tham của Cameron là vô đáy. Sở hữu mình Colleen chưa đủ, hắn muốn có thêm thật nhiều nô lệ tình dục khác nữa.

Nghĩ là làm, cuối năm 1983, hắn bắt Colleen ra ngoài cùng đào đất làm một căn hầm bí mật khá lớn ở sân sau. Theo dự tính của Cameron, đây sẽ là nơi nhốt những cô gái trẻ mà hắn bắt về. Hắn nuôi ảo mộng sẽ có cả một đội quân nô lệ xinh đẹp dưới lòng đất. Colleen phải ròng rã đào đất, bê gạch đá nhiều tháng trời.

Tháng 11/1983, căn hầm được hoàn thành. Colleen là người đầu tiên bị chuyển xuống căn hầm. Căn hầm tối tăm và ẩm ướt nhưng đem lại cho Colleen cảm giác khá thoải mái. Cô không bị xiềng xích cũng không bị nhốt trong hòm. Nhưng không may, cứ mưa xuống là căn hầm bị ngập nặng. Nhận ra những khiếm khuyết của công trình, Cameron đưa Colleen quay lại chiếc hòm gỗ để xây sửa lại căn hầm.

Thời gian thấm thoắt trôi qua. Colleen Stan bước sang tuổi 27. Gần 7 năm sống trong kiếp nô lệ, cô dần coi đó là cuộc sống của mình. Colleen không còn ý thức phản kháng, thậm chí đã quên ý định trốn thoát về với gia đình.

Lấy được lòng tin của Cameron, cô được nới lỏng giam hãm, thậm chí còn được đi làm tạp vụ ở khách sạn King’s Lodge. Cameron hứa hẹn khoản tiền Colleen kiếm được sẽ dành dụm để mua một căn nhà nhỏ gần đấy. Colleen đang nuôi hy vọng có căn nhà riêng, với một cuộc sống riêng.

Trong khi đó, Janice không còn thoải mái với sự có mặt của Colleen trong ngôi nhà. Cô bắt đầu nhận ra những hành động mà chồng đối xử với cô gái kia là tội ác. Cô hối hận vì đồng lõa cùng hắn. Ghê tởm cuộc sống hiện tại, Janice tìm và đặt niềm tin nơi Chúa. Cô vùi đầu vào kinh thánh và tới nhà thờ thường xuyên hơn.

Có lần, cô tìm tới một vị mục sư đáng kính xin được rửa tội. Cô kể cho vị mục sư này những tâm sự của mình và xin lời khuyên. Ông nói cô hãy giải thoát cho cô gái đáng thương kia và khuyên chồng ra thú tội. Lời khuyên của vị mục sư như giúp Janice thức tỉnh, quyết định sửa sai bằng cách để Colleen ra đi.

Chiều 9/8/1984, Janice một mình tới đón Colleen tại chỗ làm. Khi chỉ còn lại 2 người, Janice khóc và xin lỗi Colleen. Colleen như chết lặng nhận ra bấy lâu bị lừa trói buộc bởi một bản hợp đồng hoàn toàn không có giá trị, bị nhồi nhét những điều dối trá. Không có công ty nô lệ, cũng không có hình phạt hay nguy hiểm nào đe dọa gia đình cô cả. Tất cả chỉ là những lời lừa bịp của gã đàn ông bệnh hoạn mà thôi. Colleen bỏ việc giữa chừng và đi về cùng Janice.

Cô quyết định ở lại đêm cuối cùng trong căn nhà ấy. Janice xin Cameron cho Colleen được ngủ cùng cô đêm đó và hắn đồng ý. Hai người thức trắng cả đêm để lên kế hoạch cho một cuộc bỏ trốn.

Kế hoạch được thực hiện ngay sáng hôm sau, khi Cameron vừa bước ra khỏi nhà đi làm. Janice đưa điện thoại cho Colleen gọi về cầu cứu cha đẻ ở Riverside. Ngay lập tức ông gửi cho Colleen tiền mua vé trở về nhà.

Cầm tấm vé trên tay, Colleen gọi điện cho Cameron lần cuối từ bến xe. Cô nói với hắn rằng cô đã biết tất cả chỉ là lừa dối và cô sẽ ra đi. Cameron khóc trong điện thoại, cầu xin, van lơn nhưng không thể làm thay đổi được quyết định của Colleen. Chẳng có lý do nào để cô ở lại để tiếp tục chịu cảnh giam hãm, đày đọa như suốt 7 năm qua. Cô cúp điện thoại và bước lên xe. Đã đến lúc cô phải ra đi để tìm lại cho mình cuộc sống đích thực của một con người.

Tội ác bị phơi bày
Colleen trở về an toàn trong vòng tay gia đình sau hơn 7 năm đọa đày khổ ải. Cô không khai bất cứ điều gì với cơ quan cảnh sát về những điều mình phải trải qua. Thậm chí người thân trong gì đình cũng không biết chính xác những đau đớn, tủi nhục mà Colleen phải hứng chịu. Colleen không nói, họ cũng không cố gặng hỏi vì sợ chạm lại vào nỗi đau của cô.

Sau đó, Colleen vẫn thường xuyên liên lạc với gia đình Cameron qua điện thoại. Cô vợ Janice cầu xin Colleen để cho mọi việc lắng xuống còn Cameron năn nỉ cô quay về. Dù vợ chồng ấy đã đẩy Colleen xuống tận cùng của đau khổ, ê chề nhưng cô vẫn mở cho họ một con đường sống. Cô nói tha thứ cho họ và sẽ cầu nguyện để anh ta tránh xa những tội lỗi của mình. Colleen chưa bao giờ tố cáo tội ác của Cameron.

Người thực sự đưa tội ác của hắn phơi bày ra ánh sáng chính là cô vợ Janice. Kể từ khi Colleen đi, Janice sống trong nỗi lo sợ và tội lỗi đè nặng. Cô lấy hết can đảm để kể lại toàn bộ sự thật về tội ác của vợ chồng mình, về Colleen với mục sư Pastor Dabney, người mà cô hết mực tin tưởng. Vị mục sư này gọi điện báo cảnh sát. Ngày 18/11/1984, Cameron Hookers bị bắt. 104 năm tù giam là bản án thích đáng dành cho kẻ bắt cóc bệnh hoạn.
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Bi kịch 2.600 ngày làm nô lệ tình dục (kỳ 1) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bi kịch 2.600 ngày làm nô lệ tình dục (kỳ 1)   Bi kịch 2.600 ngày làm nô lệ tình dục (kỳ 1) I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Bi kịch 2.600 ngày làm nô lệ tình dục (kỳ 1)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Mưu mẹo tình iu
» Bài 1: Dậy thì
» Xuân tình nguyện
» Top 8 phần mềm hữu ích phải có trong máy tính
» Chuyện tình bi thảm của vị giáo sĩ bị thiến

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
http://www.ddtqk.8forum.net  :: KHÁM PHÁ CUỘC SỐNG :: Thế giới quanh ta-
Chuyển đến