http://www.ddtqk.8forum.net
http://www.ddtqk.8forum.net

http://www.ddtqk.8forum.net

DIỄN ĐÀN DO GIÁO VIÊN TRƯỜNG LẬP VỚI PHƯƠNG CHÂM HOẠT ĐỘNG DÂN CHỦ - KỈ CƯƠNG - TÌNH THƯƠNG - TRÁCH NHIỆM
 
Trang ChínhPortalLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
News & Announcements
  • DIỄN ĐÀN DÂN CHỦ - TQK Q11
KẾT NẠP ĐẢNG VIÊN TRƯỜNG
Năm mươi ngàn đồng của thầy tôi I_icon_minitimeDecember 5th 2014, 06:21 by Anonymous
- Tôi xin nói thẳng ra như vầy, đáng lý phải chọn ra những thành phần giáo viên ưu tú nhất của trường để kết nạp vào Đảng thì trường mình ngược lại, những người được kết nạp vào Đảng trong thời gian gần đây không phải là các giáo viên ưu tú nhất của trường. Xin hiệu trưởng coi lại bởi tôi đóng góp trong chi bộ mất công ……

Comments: 0
"Chấm ngày giờ công giáo viên" : Chấm bố láo không thể chịu nổi
Năm mươi ngàn đồng của thầy tôi I_icon_minitimeAugust 31st 2014, 20:45 by Anonymous
- Tôi, đại diện cho tập thể anh chị em giáo viên nhà trường xin gửi đến BAN GIÁM HIỆU TRƯỜNG THPT TRẦN QUANG KHẢI QUẬN 11 thông điệp "Chấm ngày giờ công giáo viên" : Chấm bố láo không thể chịu nổi kéo dài nhiều năm qua, dẫn đến hệ lụy là hầu như toàn bộ giáo viên trường bức xúc với vấn đề này. Đề …

[ Full reading ]
Comments: 1
ÉP GIÁO VIÊN CHỦ NHIỆM THU TIỀN TĂNG TIẾT
Năm mươi ngàn đồng của thầy tôi I_icon_minitimeNovember 24th 2014, 02:24 by Anonymous
- Học sinh tăng tiết thì các giáo viên chủ nhiệm môn phụ như tôi?? Được hưởng lợi lộc gì từ nguồn thu này???

- Sở GD đã ban hành hướng dẫn số : 4012/HD/GDĐT-KHTC ngày 11-11-2014 quy định rõ : Mức thu dạy thêm, học thêm được thu theo định kỳ hàng tháng, khi thu phải cấp biên lai thu tiền cho từng học sinh thông …

[ Full reading ]
Comments: 0

 

 Năm mươi ngàn đồng của thầy tôi

Go down 
Tác giảThông điệp
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 119
Join date : 24/07/2010
Age : 63
Đến từ : TP.HCM

Năm mươi ngàn đồng của thầy tôi Empty
Bài gửiTiêu đề: Năm mươi ngàn đồng của thầy tôi   Năm mươi ngàn đồng của thầy tôi I_icon_minitimeJanuary 18th 2012, 20:25

- Nếu không có 50.000 đồng của thầy, chắc hẳn tôi chẳng có được nghề nghiệp, cuộc sống ổn định như hiện tại. Câu chuyện trôi qua 13 năm nhưng tôi vẫn nhớ như in như mới xảy ra hôm qua, hôm kia…

Đó là vào mùa hè 1996, tôi đang học những ngày cuối cùng của lớp 12. Trường của tôi là Trường phổ thông cấp II-III Lê Minh Xuân, huyện Bình Chánh, giờ là Trường THPT Lê Minh Xuân - một ngôi trường xa xôi của huyện Bình Chánh, TP.HCM.

Nhà tôi lại ở một xã xa nhất, nghèo nhất của huyện - xã Bình Lợi. Nếu xã tôi là xã xa nhất của huyện Bình Chánh thì nhà tôi lại là ngôi nhà xa nhất của xã (ở sâu trong một cánh đồng, ráp ranh với xã Tân Bửu, huyện Bến Lức, tỉnh Long An).

Nhắc đến Bình Lợi - người ta nghĩ ngay đến những đứa trẻ người nhỏ thó, đen nhẻm, quen lội sông, lội đồng mò cua, bắt ốc nhiều hơn là cắp sách đến trường. Tuổi thơ tôi cũng không ngoại lệ với những đứa trẻ ấy - cũng mò cua bắt ốc, cũng xúc tép làm mắm, phụ ba má đổi lấy manh áo, chén cơm. Con gái những ngày hành kinh cũng không kiêng nước, cũng trầm mình dưới những vũng bùn đen ngòm, cũng lội bì bõm dưới những con kênh nước xâm xấp chảy xiết…

Giờ nghĩ lại tôi còn thấy rùng mình, ớn lạnh. Có lẽ vì thế mà sau này tôi bị bệnh phụ khoa, phải chữa trị gian khổ lắm mới dứt và suýt chút nữa tôi mất khả năng làm mẹ (lấy chồng gần 5 năm chạy chữa mãi mới có con).

Tuổi thơ tôi gian khổ như thế vì nhà tôi nghèo, rất nghèo, ba má tôi phải chạy ăn từng bữa. Các anh chị học hành dở dang. Chưa một ai trong chín anh chị em tôi dám mơ ước vào đại học. Cánh cửa đại học lúc đó như một món hàng xa xỉ nhất đối với chị em tôi. Các chị tôi lớn lên, có chị học xong cấp I, có chị học xong cấp II, ở nhà phụ ba má cày sâu cuốc bẫm.

Phụ má được vài mùa gặt, đủ tuổi kết hôn là các chị “thoát ly” khỏi gia đình - thực hiện biện pháp “xoá đói giảm nghèo” cho ba má - lấy chồng. Tôi còn nhớ mỗi lần gả chồng cho các chị, mẹ tôi cứ khóc ròng. Tôi biết má thương con gái rồi số phận sẽ giống mình - lặp lại cái vòng luẩn quẩn đói nghèo - nhưng má không biết phải làm sao.

Là đứa con gái út của ba má nên tôi được ba má chăm sóc nhiều hơn. Ba tôi thường vuốt tóc tôi bảo: Con cố học, ba sẽ ráng lo cho con. Quả thật, ba rất chăm lo cho việc học của tôi. Suốt 3 năm học cấp III, nhà xa trường gần 7km, sáng ba chèo xuồng đưa tôi ra lộ, chiều lại kẻo kẹt tay chèo đón con gái về (bởi nhà tôi ở tận trong đồng sâu, không có lối đi, phải lội ruộng, băng đồng). Tôi đến trường có bước chân ba theo đi. Và tôi nhìn sâu vào đôi mắt ba, tôi biết đôi mắt ấy luôn rực cháy một khát vọng… Thế nhưng có lẽ ba cũng chẳng dám mơ tôi vào đại học. Tất cả chỉ vì cơm áo gạo tiền ở mảnh đất phèn chua nước mặn này cứ đè nặng lên đôi vai ba…

Những ngày cuối cùng của năm học lớp 12 - cũng là lúc gần hết hạn nộp hồ sơ dự thi đại học - tôi không có lấy một đồng trong túi. Cả nhà không còn một hạt gạo, ba má tôi phải chạy vạy từng lon gạo để nấu cháo ăn qua ngày, đợi mùa giáp hạt. Tôi cũng có một khao khát được thoát ly gia đình, được thoát khỏi cái nghèo đói, cơ cực nhưng không phải là lấy chồng mà là vào đại học.

Tôi cứ suy nghĩ trong cái vòng luẩn quẩn: không có tiền mua hồ sơ dự thi thì không thể thi đại học, mà không thi đại học thì không thể nào thay đổi được cuộc sống.

Suy nghĩ mãi, cuối cùng tôi nghĩ đến thầy tôi - thầy Đoàn Tấn Phương - thầy giáo dạy môn vật lý của tôi. Tôi nghĩ đến thầy bởi có lần tình cờ trong một buổi sinh hoạt lớp, thầy bảo: Thầy thương nhất là các em từ Tân Nhựt, Bình Lợi (xã Tân Nhựt, xã Bình Lợi) ra, các em đi học vất vả quá.

Giờ ra chơi hôm ấy, tôi lấy hết can đảm đến gặp thầy… Thầy bảo tôi cuối giờ hãy ghé lại văn phòng. Thế nhưng cuối buổi học hôm đó tôi không gặp được thầy. Có lẽ vì tủi thân, vì xấu hổ nên bao nhiêu câu hỏi cứ đặt ra trong đầu: hay thầy không muốn giúp mình? Hay thầy ghét mình? Hay mình không xứng đáng nhận sự giúp đỡ của thầy?

Nghĩ đến đó nước mắt tôi tuôn rơi. Mơ ước vào đại học của tôi coi như không thể thực hiện. Trong tôi có cả niềm tủi hổ của đứa học trò nghèo và cả giận thầy nữa. Thế nhưng, đến ngày thứ hai đầu tuần, tôi thật bất ngờ nhận từ tay thầy một phong bì, trong đó có 50.000 đồng (số tiền quá thừa để làm hồ sơ dự thi và quá lớn với tôi) và một tờ giấy gấp đôi với những dòng chữ: “Lúc trước em hỏi thầy. Lúc đó thầy chỉ có hai ba chục. Thầy sau đó lên văn phòng lãnh bảo trợ. Lúc ra về không thấy em lên kiếm. Nay thầy đưa em bao nhiêu đây. Nếu cần thêm thì hỏi thầy”.

Đọc những dòng chữ của thầy, nước mắt tôi cứ chảy dài. Thì ra lúc đó thầy cũng không có sẵn tiền trong túi và có lẽ thầy cũng rất ít tiền bởi đồng lương giáo viên eo hẹp khi đó. Tôi thương thầy và thương cho chính mình.

Tôi tự nhủ mình sẽ cố gắng học thật tốt để thi đậu, để không phải hổ thẹn với thầy. Nhưng thật trớ trêu, năm ấy không những tôi không đậu đại học mà tôi rớt cả tốt nghiệp THPT. Rớt tốt nghiệp phổ thông với mọi người đó là chuyện bình thường bởi vì những đứa học trò nông thôn chúng tôi thời gian làm đồng, làm ruộng, mò cua bắt ốc nhiều hơn thời gian đến trường. Ba má tôi không trách tôi. Thầy cô không trách tôi. Nhưng tôi thấy lòng mình se thắt, đau đớn, xấu hổ.

Ba má tôi an ủi: Thôi, con học như thế là tốt hơn các chị nhiều rồi, ở nhà làm đồng phụ ba má rồi đi lấy chồng, sanh con đẻ cái. Ban đầu tôi cũng nghĩ thế như chấp nhận một số phận - vì tôi nghĩ không có cách nào khác hơn thế. Nhưng rồi hình ảnh của thầy tôi - thầy Đoàn Tấn Phương và 50.000 đồng của thầy cho tôi làm lòng tôi quặn thắt. Thế rồi tôi vừa phụ ba má làm đồng và vừa âm thầm ôn tập để thi lại.

Mùa hè năm 1997, tôi đậu tốt nghiệp THPT. Tôi dự thi vào Trường đại học Sư phạm như mơ ước. Và tôi đậu đại học vào năm đó. Mùa thu 1997, tôi vui mừng trở thành sinh viên của Trường đại học Sư phạm TP.HCM, khoá 23 (1997-2001).

Sau đó, tôi có trở về trường cũ, mong muốn gặp lại thầy tôi. Nhưng thầy đã chuyển trường - một trường phổ thông ở quận 9. Thế là tôi không gặp lại thầy nữa. Tôi chỉ biết nhà thầy ở quận Bình Thạnh nhưng tôi không thể tìm được. Bốn năm đại học cũng kết thúc. Những dòng chữ và tờ giấy úa nhoà của thầy tôi và cả cái phong bì đựng nó 13 năm qua tôi vẫn còn giữ.

Bất ngờ, tháng 3-2009 tôi gặp lại thầy bởi thầy đã chuyển công tác về Trường Trần Quang Khải (quận 11) từ tháng 9-2008, trong khi đó trường tôi dạy Trường THCS Lê Quý Đôn, quận 11 kề bên trường thầy. Đúng là quả đất tròn, tôi gặp lại thầy ngay trước cổng ngôi trường mình.

Giờ thỉnh thoàng tôi mời thầy đi uống nước, dùng cơm với tôi. Hai thầy trò nói với nhau biết bao nhiêu chuyện buồn vui trong thời gian qua. Có thể thầy chẳng còn nhớ 50.000 đồng thầy cho tôi mượn. Nhưng tôi thì không bao giờ quên được món nợ ấy. Nhờ nó mà tôi có đủ ý chí, nghị lực để học tập và thi đậu đại học.

Ngồi nhớ lại những ngày tháng tuổi thơ gian khó, tôi biết ơn thầy tôi, thầy Đoàn Tấn Phương, vô hạn.

PHƯƠNG KHÁNH
Về Đầu Trang Go down
http://diendantqk.8forum.net
gv_lytqk
Khách viếng thăm




Năm mươi ngàn đồng của thầy tôi Empty
Bài gửiTiêu đề: Tội nghiệp, mô phật   Năm mươi ngàn đồng của thầy tôi I_icon_minitimeJanuary 19th 2012, 07:18

- Đọc xong bài này mới thấy tội thầy Phương làm sao. Tính thầy Phương trầm, ít nói, hiền, chú tâm nghiên cứu về : “Phật pháp” nên về trường này bị “Kẻ tiểu nhân hãm hại”
- “KẺ TIỂU NHÂN” chúng tôi muốn nói đến ở đây là tên : “NGUYỄN TRỌNG HIẾU”, tổ trưởng tổ Lý trường THPT TRẦN QUANG KHẢI. Tên này có thành tích rất lẫy lừng trong quá khứ, vốn không phải là giáo viên tốt nghiệp sư phạm môn Vật lý, học qua khóa nghiệp vụ để đi dạy, trước khi về trường ta thì công tác tại trường THPT AN LẠC huyện Bình Chánh, tại đây, do dạy quá dở(hoặc quá dốt) nên được điều động xuống làm : “PHÒNG THÍ NGHIỆM” và không cho dạy học sinh bất cứ tiết nào, quá bất mãn nên xin chuyển trường. Rút kinh nghiệm ngay khi mới chuyển về trường ta, tên này ra sức nịnh bợ hiệu trưởng sắp về hưu : “LÊ VĂN CUỘC”, chúng tôi còn nghe phản ảnh của các giáo viên trường là : “Đêm hay ghé thăm nhà hiệu trưởng” không biết để làm gì ???......... Sau đó được bổ nhiệm là tổ trưởng tổ Lý và cho kết nạp Đảng (bất thường là ở điểm này, lúc kết nạp Đảng tên này đã trên 40, tại sao nếu có lý lịch tốt ở trường cũ không kết nạp đi??????, tại sao về trường này mới lên tổ trưởng thì được kết nạp liền??????)
- Sau khi lên làm tổ trưởng, ỷ mình đã đi cửa sau, được hiệu trưởng bao che, tên này liền bộc lộ bản chất du côn, du đãng của mình bằng cách gây sự đánh nhau với tổ phó lúc đó là Thầy Trần Trường Sơn. Thầy Sơn lúc đó có phản ánh với hiệu trưởng cũ nhưng được bao che rồi nên.. chìm xuồng. Được đà, ra sức chèn ép các thành viên của tổ, tự tung tự tác, coi các thành viên của tổ không ra gì.
- Qúa trình công tác chẳng có gì đặc biệt nổi trội, ngay khi hiệu trưởng mới về Trần Văn Sơn, tên này ra sức nịnh hót, kết quả là thầy Trần Trường Sơn ra rìa (bị cắt chức tổ phó), tên này cuối năm nhận quyết định : “Lên lương trước niên hạn”.
- Họp xét thi đua, chuyên chõ mõm vào các tổ khác để phản ánh giáo viên tổ này, giáo viên tổ kia trong khi các tổ trưởng các tổ ngồi đó, coi mình như là vua, BGH chỉ là những con bù nhìn…
- Do hiệu trưởng Trần Văn Sơn có nhiều sai sót trong thu chi nên nên NGUYỄN TRỌNG HIẾU là sự lựa chọn số 1, hiệu trưởng phong cho tên này làm : “TRƯỞNG BAN THANH TRA CỦA TRƯỜNG”, giáo viên trong trường hay gọi đùa là : “TRƯỞNG BAN ĂN HẠI”
- Mặc dù diễn đàn phản ánh rất nhiều hiện tượng tiêu cực ở trường, nhưng TRƯỞNG BAN ĂN HẠI này ngày nào cũng vô đây đọc nhưng trong các cuộc họp chi bộ Đảng, họp HĐSP câm như miệng hến.
- Thôi, ráng câm nha con, cuối năm sau là hết 2 năm, đủ điều kiện xét nâng lương trước niên hạn, ông bảo cho hiệu trưởng cho con 1 suất nha.
Về Đầu Trang Go down
 
Năm mươi ngàn đồng của thầy tôi
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» TP.HCM: Năm 2014 sẽ chi 28% ngân sách cho giáo dục
» Ngửi 'thần dược' đánh mất 'cái ngàn vàng'
» ^^ E nhớ các thầy cô wa'
» Thầy và trò
» Thầy cô ít gần gũi học trò

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
http://www.ddtqk.8forum.net  :: GÓC TÂM TÌNH :: THẦY CÔ-
Chuyển đến